Viết Blog, Thực Tập, và Mùa đông ở Seattle
08 Jan 2023

Viết blog

Lâu rồi tui không viết, đâm ra muốn viết gì cũng cảm thấy khó khăn. Kiểu như đứa bạn thân lâu năm bỗng nhắn tin hỏi han, mình không biết bắt đầu từ đâu. Hay như lúc code một ngôn ngữ lập trình lâu rồi không dùng, mình cần thời gian làm quen lại với syntax.

Mọi thứ đều ở đó, nhiều ý tưởng tui muốn viết đều chất đầy trong thư mục blog_drafts để đó. Dăm ba vài bài viết dang dở và nham nhở dồn lại trong vòng tháng nay. Nhiều dấu gạch đầu dòng, nhiều câu đơn rời rạc, mà tui thì khô khan không biết cách nào để kết nối.

Code

Cũng cả gần tháng nay tui cũng chưa code. Trước đó thì tui code liền tù tì cho 2 mùa thực tập. Tính ra cũng được hơn nửa năm.

Mùa Hạ

Tui thực tập ở Confluent. Văn phòng của Confluent ở Bay Area nhưng đây là chương trình thực tập từ xa, thế nên tui vẫn ở Seattle.

Một ngày làm việc ở Confluent của tui thường như sau: 8 giờ sáng tui bật dậy và bắt đầu làm việc ngay. Bật dậy tại tui thích công việc này. Có lúc tui làm ở nhà, lúc trong quán cafe trên đầu con dốc 1st West Ave. 5 giờ chiều tui tắt máy cho kịp đi tập yoga ở phía kia công viên Olympic Sculpture Park, từ nhà đi bộ ra lớp học yoga tầm 10 phút, tập xong tui chọn đường ven biển đi về. Nếu hôm đấy là thứ 5 thì tui đi bộ ra Happy Lemon ở South Lake Union ngồi tán dóc với một nhóm nhỏ người Việt đi làm/ở downtown Seattle. Mùa hạ ở Seattle đến 10pm trời mới tối nên tui tha hồ làm được tỉ thứ trên đời. Tui thích mùa hạ ở đây.


Một lần ghé thăm văn phòng Confluent, tui ở Airbnb với một chị gái làm ở NASA. Nói đến công việc, tui bảo chị ấy tui làm việc với đám mây. Chị ấy tròn xoe mắt bảo “ơ tôi cũng vậy?”. Chị ấy làm việc với đám mây thật trên trời, còn tui thì làm việc với điện toán đám mây (cloud computing). Ở Confluent, tui học làm việc với docker, kubernetes, học viết Java ngon lành, tiện thể cũng viết được một chút TypeScript và Golang. Đoạn tính năng tui làm trong control plane của Kafka, theo lời mentor kể, vẫn được dùng hàng ngày trong nội bộ. Trộm vía.


Mùa Thu

Ở Google, tui được chọn thực tập từ xa hoặc đến thực tập ở văn phòng Sunnyvale. Tất nhiên là tui chọn đến văn phòng. Với cả tui cũng muốn thử xem sống ở thung lũng Silicon ra sao.

Giờ thi tui đã kết luận là tui không thích sống ở đấy cho lắm. Dù vậy, 3 tháng này tui gặp được rất nhiều người hay ho. Lên văn phòng hằng ngày, cộng thêm văn phòng nằm trong một trong những campus lớn nhất của Google nên kết bạn ở đây dễ như hồi đi học cấp 3. Cứ mỗi trưa đến, tui lại xuống sân trước sảnh tòa MP1 chơi cờ vua. Thế là lại quen được hội cờ vua. Một lần tui xung phong phụ trách phần trang trí cho lễ hội trung thu. Thế là tui quen được biết bao người Việt làm ở Google. Lần nọ tui cúp làm 2 ngày để đi Rust summit in Google, tui ngồi nghe như nước đổ đầu vịt, run như cầy sấy không dám nói chuyện với ai vì xung quanh toàn người xịn, nhưng bù lại tui cũng bỏ túi đem về được mấy con cua nhồi bông.


Công việc ở Google có khó không? E hèm. Tui không biết tui tự làm cho nó khó, hay là nó khó sẵn, nhưng túm lại là nó khó. Team tui làm J2CL, chương trình phiên dịch code từ Java sang JavaScript hoặc WASM, để code chạy trên web. Nhiệm vụ của tui là hoàn thành tính năng test của J2CL ở phiên bản open source. Tui học được nhiều về Web Testing, học nhiều hơn về Blaze / Bazel - hệ thống build của toàn bộ code trong Google. Lần cuối tui check trang github của J2CL và các repo đồng bọn, chưa thấy ai kêu ca gì về tính năng mới, commits của tui vẫn còn đó, và CI của tụi nó vẫn xanh. Trộm vía.


Mùa đông ở Seattle

Ai biết tui từ Bay Area cũng biết tui thích sống ở Seattle hơn. Rồi hầu như ai cũng hỏi “Chẳng phải mùa đông ở Seattle mưa, lạnh, và tối tăm lắm sao?”. Mỗi lần như vậy tui lại đùa “mùa đông ở đây tui không tồn tại”.

Giờ này, mùa đông năm ngoái, tui còn đang cảm thấy mơ hồ về tương lai, về cơ hội thực tập cho năm tới, lúc đấy tui chưa có internship offer ở 2 chỗ trên. Mùa đông lạnh, trời mưa rỉ rả đến 4h chiều là tối nên tui ngại ra ngoài. Mùa lễ Giáng Sinh + Năm Mới, với tui vừa kết thúc một học kỳ khó nhọc trên trường nên tui tự cảm thấy mình xứng đáng được nghỉ ngơi, lấy cớ cho cái cảm giác vô phương mà mùa đông bao trùm lên tui. Viết, code, đọc, tui chẳng muốn làm gì cả.

Năm nay đi thực tập về, tưởng đời bước sang trang mới mà ai dè vẫn vậy. Thực tập xong, tui vùi mình luyện làm gốm, rồi ăn, rồi ngủ, rồi cũng chán. Trong vô phương, tui mới nhận ra mình lại lần nữa cuốn vào cái vòng xoáy thường niên: (làm + chơi hì hục, xứng đáng nghỉ ngơi, mất phương hướng, khởi động lại) * repeat.

Sắp tới tui có một chuyến đi bụi hơi dài, kết hợp với nhiều kế hoạch hay ho. Tui đi cho đến gần hết mùa đông Seattle. Mong đến lúc đấy, tui đã đến được bước khởi động lại.